24. 24
Sáng nay anh
giao liên có cho tôi một mẩu khoai mì còn tươi. Có lẽ vì hôm qua tôi cho anh một
nhúm ruốc gà lẫn ruốc chó. Tôi còn một ít gạo (vì không bao giờ tôi ăn hết khẩu
phần hằng ngày của tôi). Bữa ăn tôi không thiếu thốn, cho nên tôi không tôn
trọng khúc khoai mì đúng với sự thành kính mà người ta phải có đối với nó trong
lúc này.
Tôi đem gắn nó
trên cành cây ở đầu võng. Tôi đang lim dim định kéo một giấc thì có tiếng người
rào rào ngoài đường. Tôi mở mắt ra thì thấy bộ đội lại đi lãnh gạo. Tôi biết là
kho gạo đang khuyết mà họ đi lãnh cái nỗi gì, sao không ai nói cho họ? Hay người
ta muốn kéo dài sự hy vọng.
Bỗng một người
hỏi tôi:
- Anh ngủ
à?
- Tôi định nằm
chơi nhưng lại buồn ngủ, nguy hiểm quá!
Tôi trả lời và
mở mắt ra thì thấy một anh bộ đội đứng sừng sững ở đầu võng. Mặt anh ta phù lên
no tròn như một cái bánh bao, mắt anh ta lờ đờ, hình như anh ta đang sốt. Anh ta
nói ngay:
- Đồng chí còn
khúc sắn trên đầu võng chắc đồng chí không dùng cho tôi…tôi
xi….in.
Tôi ngồi bật
dậy. Tôi như điện giựt vì có người đụng tới cái bao tử sắp thủng của
tôi.
Tôi không nói
năng gì mà cứ bàng hoàng. Tôi không hiểu anh ta nói gì cả. Và tôi cũng đáp lại
như một cái máy, không hiểu rằng mình đã nói gì!
- Không được đâu
đồng chí, đây là của một đồng chí khác mà đồng chí đó đang sốt không ăn cơm
được. Chớ phải của tôi thì tôi cho đồng chí ngay rồi. Đồng chí với nhau không
mà! Hơn nữa đồng chí vào giải phóng Miền Nam của tôi..
Bây giờ nhớ lại
những lời đó, tôi thấy thật xấu xa. Ghê gớm thay cái miệng con người. Cái miệng
khôn ngoan hay ngu xuẩn cũng chỉ vì cái dạ dày. Trong một con người, cái cao
nhất không phải cái đầu mà là cái dạ dày. Cái dạ dày sai khiến, cái dạ dày chỉ
huy, cái dạ dày lãnh đạo và chính cái dạ dày nói bằng cái
miệng.
Sở dĩ tôi đáp
ứng nhanh nhẹn và gần như đã sắp sẵn trong bụng từ lâu là vì anh bạn không quen
này đã chạm vào cái dạ dày của tôi quá mạnh. Sự đụng chạm đó làm bật ra những âm
thanh.
Anh chiến sĩ
đứng tần ngần trước mặt tôi, vừa thất vọng, vừa ngượng ngùng. Anh không biết nói
sao. Vẻ mặt non choẹt và phị của anh ta làm cho tôi đau khổ. Có lẽ anh ta phát
khóc lên mất. Tôi cầm lòng không đậu. Tôi sẽ cho anh ta khúc sắn đó và xin lỗi
anh ta bằng những lời thấm thía nhất. Nhưng khi tôi sắp sửa nói, thì anh ta đã
quay đi, bước chân nặng như chì.
Và tôi cũng
không phải nói nữa. Cái dạ dày của tôi êm dịu trở lại
rồi.
Tôi tưởng tôi
yên tâm vì khúc sắn đó không bị đụng chạm tới nữa nhưng tôi đã nhầm. Tôi không
yên ổn chút nào hết. Tôi bị cắn rứt. Lần này không phải cái dạ dày bị đụng tới
mà chính là trái tim. Tim tôi nghe xốn xang se thắt.
Tôi thấy con
người đê mạt quá. Trên con đường khốn khổ này, con người đối với con người chẳng
khác chi cầm thú, thằng mạnh thằng yếu, thằng nghèo thằng
giàu…
Tôi xấu hổ với
lương tâm quá. Khúc sắn đó của người ta cho tôi, tôi không dùng đến cho nên tôi
mới để cho nó lăn lóc như vậy. Nếu không có anh chiến sĩ kia xin thì tôi cũng
không nhớ tới nó.
Vậy mà tôi đã
không cho anh ta. Tôi đã từ chối một cách rất chính
trị.
Bây giờ, đau khổ
vì cái cử chỉ tệ hại của mình, tôi nằm không yên. Tôi đứng dậy nhìn hút theo
bóng anh chiến sĩ đã lẫn đi trong đám người lúc nhúc xa
dần.
Tôi muốn gọi to
lên nhưng tôi lại rất xấu hổ đến đỗi không dám gọi anh ta trở lại. Tôi nằm vật
ra trên võng mắt ngó lom lom ra đường với mục đích tìm lại người chiến sĩ thảm
thương kia.
Thỉnh thoảng tôi
lại nhìn khúc sắn gắn trên cành cây. Nó như cái gai, như chính vết thương trong
lòng tôi. Nó như cũng có linh hồn. Nó như cũng nhìn tôi bằng những cặp mắt vô
hình và làm cho tôi xốn xang khó chịu. Miếng ăn là miếng tồi
tàn.
Ở đây đã hẳn
vậy, mà ở đâu cũng vậy.
Người ta đánh
nhau chỉ cũng để giành lấy “cái ăn”. Anh chiến sĩ quân đội nhân dân đã hạ mình
để xin khúc sắn mà không đạt được, còn tôi thì nói dối một cách tài tình để từ
chối. Tôi đã xem tình đồng chí đồng đội thấp hơn cả khúc sắn
kia.
Tôi đã ân hận
thực sự. Anh chiến sĩ kia là một người tốt. Anh đã không đánh giật khúc sắn,
cũng không mắng chửi tôi tiếng nào.
Giá anh ta văng
tục với tôi thì tôi sẽ yên lòng và tôi không ân hận vì tôi có lý do chánh đáng:
thằng mất dạy mình không cho là phải!
Tôi chờ mãi
không thấy anh ta trở lại. Những người đi lãnh gạo về hàng đàn, mặt mày người
nào người nấy méo xẹo méo xọ chẳng còn ra cái “khí thế chiến thắng” gì nữa! Cái
dạ dày rách, cái mồm làm sao nở hoa?
Sốt ruột quá,
tôi bèn ra đứng bên vệ đường. Chờ mãi, người đi đã thưa mà cũng thấy anh bạn
ấy.
Cái toán vừa gây
sự với ông Chín còn đang lảng vảng ở đây, chuyện trò nổ như ngô rang với Thu.
Đáng lý ra họ đã về từ lâu nhưng vì có “chất tươi” cho nên họ ở lại tỏ sự cảm
mến đối với Thu.
Tôi đi tới góp
chuyện và tả hình dáng nạn nhân của khúc sắn và hỏi có ai trông thấy anh này
không?
- Ối! Có ai mà
biết, con không cha mà!
Tôi suy nghĩ một
lúc rồi lấy khúc sắn trao cho một cậu có vẻ chính chắn nhất đám. Tôi
nói:
- Đồng chí đi về
dọc đường để ý tìm hộ tôi cậu đó và trao cho cậu ta khúc sắn này. Nói rằng thằng
cha hồi nãy ở dưới cái nhà gác đó nó gởi cho.
Anh lính cầm
ngay khúc sắn, nhìn lườm lườm như mèo thấy mỡ.
Anh ta hỏi
tôi:
- Cậu đó là gì
của anh?
- À à… nó là em
ruột của tôi! Đây là vấn đề tình cảm nhé! Nếu khúc sắn không tới tay cậu ấy thì
tôi buồn lắm đấy!
- Ừ được, được !
Tôi bảo đảm.
Tôi nhìn theo
toán lính kéo đi, mắt tôi trông thấy từng người rõ ràng. Chỉ cách tôi độ mười
thước thì vỏ sắn đã rơi tơi tả xuống đất. Anh chàng còn quay lại nhìn tôi, miệng
nhai ngấu nghiến như cười chê cái sự ngây thơ của tôi. Anh ta đã nuốt chững cái
lương tâm của … tôi.
Tôi buồn vô hạn
cảm thấy giá trị của mình và của bạn đồng đội xuống thấp quá! Buồn thay cái lý
tưởng của mình, khi ra đi cao quý biết bao, với giấc mộng đầu đời, mà bây giờ
chỉ còn lại có thế! Quanh quẩn những chuyện lặt vặt không đáng giá một chút trí
não vậy mà nó chiếm hết trí não của mình.
Đêm hôm đó tôi
mới bày đặt ra một cuộc liên hoan. Mấy khi có người tốt bụng như tôi (!) cho nên
bộ đội hưởng ứng ngay.
Cái gì bằng ở
giữa rừng xanh khô héo này mà được một bữa tươi.
Chất tươi ngon
lành, chất tươi thực tế. Tôi cho Thu biết chuyện ấy như một quyết định, nghĩa là
coi như tất nhiên Thu là diễn viên số một trong đêm
nay.
Thu càu nhàu
nũng nịu:
- Anh lúc nào
cũng muốn đem bêu riếu em để làm việc nọ việc kia.
Hoàng hôn rừng
nhóm lên một ngọn lửa man dã với hai người lính ngồi sẵn đó hễ có máy bay tới là
cứ tuới nước vào cho lửa tắt ngay. Nhạc cũ dùng đệm đàn cho Thu múa duy nhất là
cái soong và cái cổ họng của tôi. Tôi lật đít soong vỗ vào. Nó điếc câm không
nghe tiếng vang.
Và tôi hát theo
điệu tango bài Hoa Champa.
- Hoa Champa ơi,
hoa đẹp hoa thơm
Một vầng hào
quang hiển hiện giữa đêm đen chói chang ấm áp với vị nữ thần hiện ra huy hoàng
đường bệ.
Nữ thần vận một
cái choàng khăn tắm bên ngoài cái quần (xin lỗi độc giả) cho nó có vẻ dân xứ Lào
để múa bài hoa Champa.
Chắc Thu cũng
cảm thấy mình bay lên theo tiếng hát và tiếng nhạc của
tôi.
Có bao giờ một
người vũ nữ lại biểu diễn dưới cái ánh sáng như cái ánh sáng hôm nay, trên cái
sân khấu như cái sân khấu hôm nay, với giàn nhạc như giàn nhạc hôm nay? Vậy mà
Thu múa rất hay.
Ánh lửa soi một
nửa gương mặt Thu, còn một nửa thì chìm hẳn trong bóng tối mờ nhạt. Cái chót mũi
của Thu nhô lên thon đẹp và thanh tú lạ lùng.
Chiến sĩ ngồi
xem đực mặt ra nhìn ngớ ngẩn như một lũ nô lệ bị hốt mất hồn. Họ không cử động,
đôi mắt lờ đờ, mồm há hốc ra và tay chân xụi lơ không còn cảm giác. Có lẽ họ
cũng không cần biết ở đâu lại có một người con gái múa một điệu múa thần kỳ như
điệu múa này. Có lẽ bao nhiêu nỗi nhọc nhằn trên đường xa đã phủi sạch trong
giây phút nầy. Bao nhiêu sắt thép nặng oằn vai và hằng trăm dặm đường sơn cước
trở thành vô nghĩa lý trong giây phút nầy.
Thu đã giúp sức
cho họ, mang lại cho họ nụ cười và ngọn gió mát lành trong cơn oi bức. Thu đã
đưa tâm hồn họ đến bất cứ nơi đâu mà đôi chân Thu bước tới. Họ ngồi nghiêm trang
như đang dự một dạ hội vĩ đại. Ánh lửa bay phơi phới như những mảnh lụa
điều.
Nữ thần bước
chậm rãi, giơ tay lên dịu dàng uốn mình như sóng lượn. Đôi mắt của nàng sáng rực
như sao, nhìn mọi người như xoáy tận tim gan một cách buốt đau mà sung sướng.
Nàng đi trong tiếng nhạc và ánh sáng, như gần như xa, như ẩn như hiện, như có
như không, lúc đến sát lũ chúng sinh – tưởng như lũ này thở được hơi thở của
nàng, lúc lại như ngàn trùng xa cách.
Thu đẹp quá Thu
ơi! Anh tưởng đã mất một cách vô cùng thơ mộng vì em bỗng nhiên vụt biến thành
nữ thần. Tôi vỗ soong hát mà lòng tan theo tiếng nhạc. Tôi tưởng tôi hoá thành
một gã Trương Chi si tình đang ngồi gõ ván thuyền mà ca giữa không gian bao la
dệt bằng mộng.
Không rõ nàng là
biểu hiện của nghệ thuật hay chính nghệ thuật hiện lên trên thể xác tuyệt mỹ của
nàng.
Tôi mới hiểu ra
rằng chính mỗi người con gái là nghệ thuật siêu đẳng. Không có Nàng thì nghệ
thuật như chim không cành đỗ, cá không được nước bơi, và hoa không có nắng để
khoe sắc. Tôi thấy tôi yêu nghệ thuật và yêu Thu hơn bao giờ hết. Tôi thấy Thu
đẹp hơn bao giờ hết, cái đẹp của linh hồn biến động ở từng cái chớp mắt, ở từng
cử chỉ của những ngón tay, và làm rung động tim người bằng mỗi cái chớp mắt, mỗi
cái đưa tay, mỗi cái động chân.
Tôi cũng cảm
thấy tôi hát hay. Tiếng hát vang âm giữa những tầng không gian xanh và lướt trên
những lá xanh đang mơ màng giấc ngủ.
Khu rừng bỗng
nhiên trút hết vẻ âm u man rợ và trở nên quang đãng mơ mộng với những bóng cây
nhảy múa theo ánh lửa, với những chú chim non, với những đóa hoa dại chuyển mình
hé nở. Cọp beo chừng như cũng mất hết thú tính trở nên hiền lành dễ thương như
những chú cừu non.
Thu đã hoán cải
tất cả. Dữ hoá hiền, xấu ra đẹp. Cả tâm hồn tôi nửa như cũng thơ thới gột sạch
mọi ưu tư.
Đôi chân Thu như
hai cái búp non nõn nà di động. Tất cả người của Thu uyển chuyển rung động từng
thớ thịt. Từng nếp áo, từng mép tóc của Thu đều ánh lên những hạt bụi hào hoa.
Cả Thu đã hoá thành một đoá Champa mà lũ hành khất ở đây đang đói khát, đang tôn
thờ.
Ông Chín ban đầu
thì ngồi trên sàn nhà có vẻ phản đối cái vụ đốt lửa. Ông không thể chống lại số
đông, nhưng ông tỏ sự bất bình bằng cách không xuống đất ngồi chung với mọi
người.
Nhưng bây giờ
thì ông Chín đã xuống đất ngồi. Có lẽ ông xấu hổ nên ông ngồi khuất sau một gốc
cây. Tôi liếc thấy ông Chín chăm chú nhìn cũng như bao nhiêu người khác . Có lẽ
ông cũng thích thú như bao nhiêu người khác. Và ông hơi hối hận về sự phản đối
dù không có kết quả của ông.
Bỗng có tiếng
thét:
- Máy
ba….ay!
Tiếng thét như
những thùng nước xối vào bếp lửa. Mà thực vậy, mấy người lính thủ sẵn nước trong
tay như những cái vòi rồng vụt tưới vào đám lửa thơ mông làm tiêu tan ngay tất
cả, tất cả.
Một sự xáo trộn
đến cực độ, hồi lâu mới ổn định lại được trật tự. Nổi lên trong tất cả sự im
lặng vừa được hồi phục đó là tiếng quát của ông Chín:
- Tắt lửa! Còn
lửa cháy đó! Muốn chết hả? Mạng người chớ đâu phải con kiến? Văn nghệ văn ngọt
gì?
Trời đất, rừng
cây đang sáng sủa là vậy mà chỉ một loáng đã tối sầm lại như trong hũ nút. Người
ta không dám thở mạnh, không dám cử động cũng không dám nghĩ rằng chính mình đã
sống những giây phút bay bổng vừa qua.
Tất cả đều tan
tác. Không còn một chút gì trong tâm hồn cũng như trên mặt đất. Chỉ còn sốt lại
mùi khét bốc lên từ đống lửa bị dập tắt bằng nước, hăng hăng cay xè, quái
gở.
Tiếng ông Chín
càu nhàu:
- Tôi đã bảo mà
không nghe tôi. Xem cái gì mà xem cái sự nhảy cóc nhảy nhái đó
hả?
Lính tráng êm
ru. Cấp chỉ huy cũng ngậm mồm. Họ rút lui không ý kiến. Họ dẫm lên cành khô kêu
răng rắc, càn lên nhau kêu la ơí ới, gọi nhau về đơn
vị.
Tôi bỏ trốn về
võng nằm im thin thít như một kẻ cắp bị bắt quả tang, lòng buồn não vô cùng khi
nghĩ tới cái cảnh tượng tan tác đang diễn ra ngoài rừng chung quanh đống tro
tàn. Tôi không muốn nghĩ tới niềm hạnh phúc vừa tan vỡ, nỗi sung sướng khi được
đối diện với Nữ Thần Nghệ Thuật. Tôi không muốn nhìn thấy nàng đột nhiên trở lại
trần tục, lôi thôi lếch thếch với bộ xiêm y thần thoại đầy hào quang vinh quang
đã rách nát.
Đêm rừng dày
đặc. Tôi đã sống bao nhiêu đêm ở rừng rồi. Ngao ngán . Ngột ngạt.
No comments:
Post a Comment