17. 17
Trong mấy ngày đó tôi cứ sốt liên miên. Uống bao nhiêu kí-nin và uống cách nào cũng không chận cữ được.
Cho
nên cuối cùng tôi quyết định đi bệnh xá để nhờ ở đấy tiêm dùm mấy ống
kí-nin 0,40 mà tôi mang đi theo từ Hà Nội. Tôi tạm biệt Thu và Việt vào
một buổi sáng.
Tôi
lủi thủi đi trên đường một mình với cái bóng của tôi. Phía trước là hai
anh giao liên người thiểu số khiêng một người bệnh cấp cứu cũng đi bệnh
xá. Anh trạm trưởng gửi tôi cho mấy người này.
Nghe
anh trạm trưởng nói đi non một ngày đường thì tôi ngại, nhưng anh
khuyên tôi nên đi sớm. Cái sốt của tôi là cái sốt cách nhật, khó cắt cữ
nếu để dây dưa, lá lách sẽ thòng thòng khó trị lắm. Đi đường có khi ngã
dập lá lách chết cũng nên. Anh trạm trưởng đã đổi cho tôi những viên
ki-nin xanh mà anh cho là rất thần hiệu, nhưng những viên thuốc ấy lại
cũng vô hiệu đối với tôi.
Hôm nay đúng ngày sốt nhưng cơn sốt đến vào lúc xế chiều. Tôi hy vọng sẽ đến bệnh xá trước khi cơn sốt đến.
Hai
người giao liên vẫn đi trước tôi. Lúc đầu tôi còn trông thấy họ, dần
dần khoảng cách nhân lên và bây giờ thì họ đã biến mất. Tôi hơi lo. Vì
trong rừng không ai đi một mình mà lại tay không bao giờ. Nhưng tôi
không thể đuổi theo kịp họ. Tôi định là họ sẽ dừng lại gác đòn võng trên
hai cái nạng mà nghỉ tôi sẽ bắt kịp. Nhưng càng đi tôi càng thất vọng.
Theo sự chỉ dẫn của anh trạm trưởng thì cứ đi thẳng con đường lớn rồi
đến con đường mòn đầu tiên, rẽ vào đó cứ thế mà đi một tiếng đồng hồ sẽ
tới bệnh xá.
Giữa lúc tôi đang sợ hãi vì đường vắng người thì tôi lại gặp người, gặp cả một toàn người.
Họ
đi lãi rãi không thành đội ngũ. Có nhiều người mặc áo cổ vuông để lòi
những cách tay đầy ghẻ chóc. Có người vác cuốc, có người đi tay không,
trông áo quần của họ tôi đoán là bộ đội, nhưng không thấy ai mang súng.
Họ đi chậm chạp, lê thê, vẻ mặt ngơ ngác và họ không buồn nhìn tôi.
Tôi hỏi một anh vác cuốc:
- Ở đây gần tới bệnh xá chưa… bạn?
Tôi
ngập ngừng không biết gọi bằng gì cho đúng: gọi bằng anh thì nghe xa lạ
quá, còn gọi “đồng chí” thì quả tình tôi không thể gọi những người như
vậy là đồng chí của mình.
Người đó gầm mặt xuống, vung tay lại phía sau và nói:
- Đâu phía đó, chúng tôi cũng chẳng rõ!
Tôi
lại cắm cúi đi, bụng hoang mang không biết nên đi tới nữa không. Tôi
vừa đi vừa sợ, không hiểu mình đã vượt qua một mối đường mòn nào chưa?
Vì nếu là đường mòn dẫn vào một căn cứ, một cơ quan nào đó thì thường
thường đường đó được ngụy trang rất kỹ. Người đi đường có để ý cũng
không thể nhận ra. Vì thế nên tôi không dám bước nhanh. Tôi vừa đi vừa
ngó chừng. Tôi đi rấn tới một quãng nữa thì đụng ngả ba. Tôi không biết
nên rẽ về phía nào. Bởi vì theo lời anh trạm trưởng thì một con đường
mòn sẽ dẫn tôi đến bệnh xá nhưng ở đây, ba nhánh đường đều bằng nhau.
Hai nhánh trước mặt không có nhánh nào nhỏ hơn nhánh nào. Tôi dò dưới
đất tìm dấu vết và mong cho những dấu vết ấy sẽ bảo cho tôi nên rẽ vào
nhánh nào nhưng đất khô cứng, không thấy một dấu chân mới.
Trời
đã trưa. Tôi ngồi lại một gốc cây ngay ở ngả ba, mở nút bi-đông ra uống
một ngụm nước. Khi đặt đít xuống đất người ta mới biết đôi chân mỏi đến
thế nào.
Tôi
cởi một chiếc dép ra và rút lại quai dép. Cây rút dép làm bằng thau
Phương mua ở Hàng Thiếc cho tôi. Phương đưa cho tôi và nói: “Em chỉ mong
anh giữ lại cái món này!”.
Tôi
giắt cây rút dép vào thắt lưng và mang lại dép, hy vọng sẽ có người qua
lại. Tôi chợt thấy một cuộc diễn binh quanh tôi. Một đạo binh trùng
điệp.. Tôi theo dõi một quãng xa xem đạo binh ấy khởi đầu từ đâu và sẽ
dừng lại ở chỗ nào. Những chú lính to đầu, hai cái răng thật to màu nâu
như hai cái nanh. Chúng đi hàng dài, chú nọ nối chú kia, im lặng lầm lỳ
có vẻ tự tin. Thỉnh thoảng lại có một anh to trội hơn, có lẽ là chỉ huy.
Chúng gây thành những tiếng rào rào trên lá khô. Cái tiếng động làm cho
tôi nghĩ tới bước chân chậm chạp của cái chết. Chúng bò sát chân tôi
nhưng vẫn cứ thản nhiên như không hề trông thấy tôi. Và tôi cũng ngồi
yên không muốn động đến những đối thủ nguy hiểm ấy. Mình không đánh
người ta thì người ta không đánh mình.
Xem
chúng nó lầm lỳ vậy chớ ghê gớm lắm. Ai sơ ý đặt ba-lô xuống đất ngủ
một đêm sáng ngày thức dậy, cái ba-lô trở thành cái ổ mối. Một cái xác
nằm giữa rừng, chỉ qua một đêm hôm sau chỉ còn bộ xương. Tôi rùng mình
không muốn nghĩ xa hơn nữa.
Bỗng
một cành khô rơi xuống đội hình diễn binh. Lập tức các đơn vị tản ra,
nhanh nhẹn, ráo riết và từ những doanh trại ở đâu không rõ, đạo quân ấy
tuôn ra càng lúc càng đông, tủa ra khắp nơi như đang chuẩn bị chiến đấu.
Tôi nhảy nhổm lên. Một chú đã ngoặp vào bàn chân tôi rồi 2, 3 chú bám
vào. Tôi đưa tay phủi lia, thân mình chúng văng ra nhưng hai cái càng
vẫn cặp dính cứng vào da tôi.
Tôi quơ ba-lô, nhảy vào một chỗ trống và thoát ngay ra khỏi cái trận địa nguy hiểm.
Tôi
vừa đi, vừa ngoái lại nhìn đội hình của đạo quân đang triển khai – và
như có một thứ linh tính hướng dẫn, tôi rẽ luôn sang phải.
Tôi
thấy hơi nguy – Cơn sốt đã đến. Cái bàn tay vô hình kia bắt đầu vuốt
vào những đốt xương sống của tôi. Tôi rùng mình một cái,và tôi ngó quanh
quất vào bên phải là nơi có nhiều cây cao để tìm chỗ mắc võng. Tôi chỉ
còn đủ thời giờ để làm cái việc quan trọng nhất đó vì tôi thấy trước
rằng mình phải nằm lại giữa rừng đêm nay. Ý nghĩ đó làm cho tôi ân hận
tràn lòng. Sao mình lại đi bệnh xá làm quái gì?
Tôi
tìm một cái cây có cháng ba. Tôi phải mắc võng trên cây. Những người đi
rừng bảo như vậy, vì ở dưới đất một mình sẽ có thể gặp đủ thứ nguy
hiểm. Tôi không ngờ chuyện đời lại trở nên rắc rối như vậy. Cái ân huệ
mà tôi mong được ơn trên ban bố cho là đêm nay trời đừng mưa.
Tôi
cố hết sức mới đem ba-lô lên được trên cái cháng ba tôi đã ngắm sẵn.
Tôi mắc võng ngay trên đó. Tôi siết chặt những mối dây nhiều lần rồi mới
lên nằm. Hãy tưởng tượng một con người như tôi, cầm ca cháo ăn còn run
mà phải đeo trên từng nhánh cây và nhấc người lên. Tôi thò đầu nhìn
xuống đất. Tôi có cảm giác là tôi vừa thoát được sự nổi giận của những
chú mối càng hung dữ đang vây lùng tôi.
Tôi
thiếp lịm đi theo ánh mặt trời đang tắt dần. Tôi mơ màng nghĩ đến cái
chết trong giấc ngủ là cái chết nhẹ nhất, nhưng tôi lại xua ngay cái ý
nghĩ này. Tôi tỉnh dậy sau một cơn sốt. Tôi định đi tiểu. Tôi thò chân
xuống để tìm dép. Chân tôi quờ nhằm khoảng không, tôi giật mình, rút
chân lại, cả người nổi da gà.
Tôi đã nhớ ra mình đang nằm ở giữa trời.
Tối
như mực nhưng không dám bấm đèn. Tôi đã chịu nhiều cơn sốt nên đã quen.
Sau khi dứt cơn thì đầu óc lại tỉnh táo như thường. Tay tôi nắm nhánh
cây, hơi nhỏm người lên một tí… để nhìn.
Tôi
sợ người và sợ cả thú rừng biết tôi ở đây. Tôi lại nằm gọn trên võng,
tôi quờ tìm cái bi-đông nước treo ở đầu võng. Tôi rút nút bi-đông rót
vào mồm những giọt nước ngon lành.
Một
cái lá rơi đánh xạc, một cành cây gãy đổ xuống đất cũng làm cho tôi lo
âu. Những loại côn trùng rên rỉ dưới những gốc cây, những lá mục không
bao giờ dứt như một bản nhạc được trình tấu không dưới quyền điều khiển
của một nhạc trưởng nào.
Có
phải tiếng côn trùng đêm nay làm dâng lên trong lòng tôi một nỗi nhớ
nhung khắc khoải, những giờ phút mà tôi đã tung cho Phương tất cả sức
lực, đã bị rơi rớt đi nhiều ở dọc đường, để vượt lên đỉnh cao nhất của
sự ham mê xác thịt mà kỷ niệm còn hằn mãi trên da thịt tôi. Đó là lần
cuối cùng. Tôi sống nhiều bằng bản năng. Tình yêu là một thứ bản năng.
Phương
đã đi tới đâu rồi? Trong đêm nay nàng nghỉ lại nơi đâu? Nàng đau khổ
nhớ tiếc những kỷ niệm vừa qua hay đã nằm gọn trong lòng … đất?
Tôi
lặng người ra, khổ sở. Chưa bao giờ tôi thấy khổ sở khi phải xa một
người con gái như Phương. Tôi vẫn biết rồi Phương chẳng yêu mình được
nữa, mà tôi vẫn khổ khi chia tay với nàng. Con gái, đứa nào cũng thế, sự
chung đụng thường dẫn họ đến tình yêu hơn là một phút bất chợt loé lên
bừng cháy. Họ dễ nhớ dễ quên.
Tôi nghiêng đầu ra mép võng.
Không
gian sầu thảm. Một con chim gì đang đậu ngay trên đỉnh đầu tôi, tự nãy
giờ cứ đứng ở đấy, chốc chốc lại kêu lên những tiếng ai oán. Tôi không
thấy nó nhưng tôi chắc nó màu xanh sậm và có đôi mắt chan chứa u buồn. Ở
đằng kia, có một một cô luôn luôn đáp lời, mỗi lần chú đằng này gióng
lên tiếng gọi. Dường như chúng đang hò hẹn tìm kiếm nhau. Tôi có cảm
giác đó là linh hồn của hai người chết vì một mối tình nan giải, và đôi
linh hồn ấy đêm đêm lại quờ quàng tìm nhau để nối lại cuộc tình ái dang
dỡ trên dương trần. Tiếng kêu của chúng nghe não nùng ai oán lạ. Nghe
chim kêu, tôi thấy đau khổ tràn lòng. Tôi nghe như gan ruột mình chín
từng đoạn một. Nỗi tình yêu, nỗi cuộc đời.
Dội
lên trong tâm tự tôi một nỗi ai hoài xót xa. Hiện lên trong đầu óc tôi
một đôi nhân tình cùng là người Nam, cùng đi về Nam và cùng đi trên
đường này.
Họ
yêu nhau. Họ bị cấm đoán trong lúc họ mang gạch tập dượt ở trường đi B.
Nhưng rồi họ vẫn yêu nhau. Họ bị cảnh cáo. Và kết quả cuối cùng đến với
họ là chàng thì đi Ông Cụ còn nàng thì rẽ xuống Bác Kế. Họ được cái
hạnh phúc đi chung nhau trên một quãng đường và trên quãng đường này
tình yêu cũng vẫn bất hợp pháp.
Một
buổi trưa họ đi tụt lại phía sau vì họ đổi được một trái dưa gan. Họ
lẫn vào rừng để tận hưởng cái quả dưa trời cho ấy. Ăn xong, chàng cứ ưỡn
ẹo. Chàng kêu tức bụng và không chịu đi.
Chàng
cởi cúc áo ngực và trật vai ra bảo nàng xem có ve cắn không. Nàng hớt
hãi kêu lên: “Ve cắn là bị sốt và làm ké không khỏi đó nghen!”
Tìm
mãi nhưng không thấy chú ve nào hết mà chỉ có dấu răng bầm tím in trên
vai chàng, từng cái kẽ răng cũng lộ lên. Nàng hơi ngượng, nàng biết
chàng đùa. Chính đó là vết răng của nàng để lại cho chàng hôm qua. Chàng
hỏi:
- Em có thấy ve không?
- Có rồi! – Nàng đáp và áp mặt xuống vết thương trên vai chàng thủ thỉ:”Đây, ve đây! Con ve to tướng đây anh có thấy không?”
Chàng không nói, bất thần vần ngữa nàng ra và rên rỉ:
- Em! Em!
Nàng cũng rên lên khe khẽ:
- Anh anh! … Của em đây. Anh giữ cho em!
Chàng
ôm gọn nàng vào lòng và lại đặt nàng trên một mớ lá khô dòn. Nàng cố
bật dậy, nhưng không thể. Nàng kêu lên và chặn tay chàng một cách dịu
dàng:
- Ấy chết, anh đừng làm thế!
Chàng
vẫn rút đầu vào ngực nàng và đưa một tay nắn những ngón đàn quen thuộc
mà mỗi phím như truyền sang chàng một thèm khát sôi bỏng. Nàng dẫy nẩy:
- Anh không giữ cho em!
- Anh đang giữ đây!
- Mai đã mà!
- Chưa chắc có ngày mai!
Họ không cãi nhau nữa. Nhìn vết bầm trên vai chàng, nàng nói:
- Em là chó anh nhỉ!
- Bao giờ?
- Lúc nào em cũng cắn anh! Nhưng sao anh không báo thù?
- Thì làm gì?
- Em thích anh làm cho em toé máu ra!
- Thế à?
- Em không thích những cử chỉ bình thường!
- Đau đớn nhớ lâu phải không?
- Ơ kìa… anh không… ngoan… tí nào cả!
Chàng
không nói, và bằng một cử chỉ vô cùng quả quyết, chàng đã cho da thịt
chàng và nàng cọ xát nẩy lửa vả chàng đã đi vào nàng một cách thần kỳ.
Đôi mắt nàng không còn ánh sáng, đờ đẫn nhìn chàng và kêu rên gần như than thở:
- Anh!… anh phí sức nhiều quá!
Rồi
nàng nghe tất cả những cảm giác của nàng dồn lại ở một trung tâm, một
nơi, một cái rốn đại dương ào ào sóng dậy mà cây thiết bảng thần thông
trấn giữ vừa cắm thẳng vào, đau đớn mà êm ái.
Nàng
nghe nàng trôi bập bềnh trên mặt của một biển nhạc mênh mông với một
nhịp điệu đều đều với những trường canh chắc nịch. Nàng không thấy ngọn
cây đang quay tít bên ngoài, không thấy đôi chim đang trố mắt nhìn nàng.
Giây phút đó kéo dài. Đột nhiên nàng muốn rít lên, nàng thấy toàn thân
nàng rắn lại thành một tảng băng và đồng một lúc nàng cũng nghe có một
làn nước ấm đê mê chảy qua suốt khối băng ấy. Hai cánh tay nàng quơ lên
ôm siết lấy, quấn chặt lấy, ghì xuống miết một vật gì vừa nặng, vừa ấm
làm cho khối băng kia tan vỡ, đầm đìa.
Ngọn gió hiếm hoi của rừng già thổi qua như một người khách lãnh đạm. Lá lại rơi, đàn ve lại trổi điệu nhạc sầu muôn thuở.
Nàng đã nghe lại tiếng vỡ của lá khô dòn và nàng gọi:
- Anh!
Chàng như chợt tỉnh, nghe tiếng gọi của nàng như một tiếng gió mơ hồ âu yếm quá!
Chàng
vẫn lặng thinh. Chàng nghe mũi chàng lút vào một vật thể quá đổi mềm
mại mà chàng hít thở hương thơm nguyên chất của da thịt nõn na. Nàng lại
nhìn vết thương rướm máu trên vai bên kia của chàng.
- Anh! Anh có đau không?
Chàng
chầm chậm mở mắt ra. Chàng không muốn cắt ngang cuộc sống thần tiên.
Chàng muốn nằm mãi thế này, tận hưởng sự rã rời sau phút vượt dốc. Chàng
thấy đau nhưng cái đau thích thú và sung sướng.
Chàng còn thèm muốn. Sức chàng chưa kiệt.
Khí rừng làm bằng hương lá khô và hoa dại gây gây làm cho chàng như say nhẹ, dễ chịu.
Bỗng
chàng ngồi dậy bế xốc nàng vào lòng như bế một đứa trẻ con. Chàng nhìn
suốt từ đầu đến chân nàng. Một màu hoa huệ trắng nuốt lốm đốm rắc những
cánh hoa hồng, những nốt nhạc mà bàn tay của nhạc sĩ thần vừa để lại.
Một ít tóc rơi trên ngực nàng như một áng mây in trên nền tuyết.
Như
một con thú dữ bị một sự thèm khát quất vào bản năng, chàng lại dằn
nàng ra và lại cung hiến tất cả cho nàng: tâm hồn và thể xác. Chàng muốn
tận hưởng đến giọt tình trong đáy cạn của tim nàng, muốn chiếm đoạt,
muốn dày xéo nàng để không bao giờ, không bao giờ nữa…
Chao
ôi, tôi nằm một mình ở đây, treo lủng lẳng trên cành cây mà nhớ mà tiếc
cái kỷ niệm của chính tôi. Cái cảnh đó đối với tôi đáng lẽ ra là cuộc
sống thực hằng ngày, thế mà nó đã trở thành kỷ niệm; đáng lẽ nó là tương
lai, nó lại là dĩ vãng; đáng lẽ là hạnh phúc, nó lại là khổ đau và tôi
biết tôi với Phương từ đó chỉ còn sống với nhau bằng kỷ niệm.
Tôi
nằm đây mà tôi nhớ làn da của nàng từ trên vai chạy dài xuống, xuống
nữa, những đồi dốc, suối sóng của cả một địa dư mênh mộng đã trở thành
bãi chiến trường mà vó ngựa của sự thèm muốn điên dại đã xéo dày, đã dẫm
nát một cách đau thương mà thoả thích. Và chàng hiệp sĩ chiến đấu đã
ngã gục ở đây như ngã dưới chân đài vinh quang tuyệt đỉnh trong những
phản ứng kỳ diệu của nàng đã quật ngã đồng thời đã đón nhận chàng vào
trong nàng trọn vẹn.
Tôi đau khổ, tôi thấy mất một cái gì rất cụ thể.
No comments:
Post a Comment